CHƯƠNG 3
PHẦN 2
SAU THỜI HẬU ĐẾ
Đây nói về anh em Da Đen giống dân Kim Ngọc, ở cuối thời hạ ngươn mạt pháp đi lần đến kết thúc Trung Kiếp, tuổi thọ trung bình hạ xuống chỉ còn 30 nghìn tuổi, yểu thọ 20 nghìn tuổi, đại thọ là 40 nghìn tuổi, ở vào thời kỳ cuối Hạ Ngươn mạt pháp Trung Kiếp. Những nghìn năm đen tối đi lần đến kết thúc Trung Kiếp, chủ nghĩa cá nhân độc tài, độc trị đến thời cực thịnh, bóng u minh bao trùm mờ mịt, cuộc sống con người càng đi sâu vào sa đọa.
Anh em Da Đen giống dân Kim Ngọc sống đông đúc khắp Phương Tây, hình thành lên nhiều vương quốc lãnh địa, trong đó có lãnh địa đất nước Trung Phi, là lãnh địa vương quốc rộng lớn hơn cả, lãnh địa giàu có nhất của người anh em da đen, dân số hơn 300 triệu người, có nhiều thành phố lớn nhưng phải kể thành phố Nam Đô là thành phố đông dân nhất hơn 20 triệu người, thành phố văn minh nhất, cổ kính nhất, hiện đại nhất, đến thời lãnh chúa Đa Mút cai trị vì đất nước, thời thành phố Nam Đô văn minh hiện đại trở thành, thành phố ăn chơi sa đọa, những vấn đề xã hội làm nổi bật những con người miệng nói ngon ngọt, nhưng lòng dạ độc hơn rắn rít, miệng lúc nào cũng nam mô bụng thời chứa một bồ dao găm, chúa, quan, thi nhau vơ vét, dồn dân vào đường cùng, đầy rẫy khắp nơi khắp chốn những tiếng than, chua xót, nỗi đắng cay, bất hạnh của người dân diễn ra càng nhiều, đạo lý xã hội, đạo đức con người coi như vứt bỏ.
Lãnh địa vương quốc Trung Phi từ khi lãnh chúa Đa Mút lên ngôi, tình thế luôn luôn biến động thay đổi, không những về thời tiết đảo lộn không đi vào quy luật, hạn hán kéo dài, tuyết rơi lớp lớp, mưa bão mỗi năm một to, dân chúng mỗi năm mỗi thêm khốn khó, con người càng ngày càng mất hết lương tri, mất hết lương tâm, mà còn làm cho đạo đức xã hội, cũng như đạo đức con người xuống cấp trầm trọng, chai lì trong tội lỗi, tình trạng tham lam vô độ, tham tàn bạo ác không cách gì cứu vãn được nữa, lãnh chúa Đa Mút nào có quan tâm đến đạo đức con người xuống cấp, nào có quan tâm đến dân chúng khốn khổ, mà chỉ lo tóm thâu, bầu vét của cải vật chất, vàng bạc, châu báu, tham tàn bạo ác thậm tệ.
Lãnh chúa Đa Mút say mê thuyết duy vật và cho rằng: Thuyết duy vật mới là chân lý, càng đấu tranh tàn bạo bất chấp thủ đoạn, là kim chỉ nam cho mọi sự thành công cốt lõi của thuyết duy vật, chết là hết, nên tha hồ gieo rắc cái ác khắp nơi, làm cho ai ai cũng phải khiếp sợ, không tin vào nhân quả, tôn thờ chủ nghĩa vô thần, làm gì có ma và quỉ.
Điều đáng nói ở đây là càng cuối về thời mạt pháp phần lớn ma, quỉ đã đầu thai làm người, cũng như các loài thú, cầm, bò sát. Vì thế những nước ma, động quỉ biết mất, các loài cầm thú bò sát cũng ít lần, nhân loại cuối thời mạc pháp tánh tình hung dữ, vô cảm không nghĩ gì đến đồng loại, lúc nào cũng muốn tàn sát lẫn nhau, chủ nghĩa cá nhân đến thời cực thịnh, độc tài, độc trị, tàn ác khủng khiếp.
Lãnh chúa Đa Mút luôn gieo ác không những trong chế độ độc tài, độc trị của mình mà còn gieo hạt giống ác cho những người xung quanh mình. Và cuối cùng đành phải gặt họa, người em là Đa Gút còn tàn độc hơn cả người anh, có ý giết Đa Mút để cướp ngôi nhưng Đa Mút không hay biết gì cả. Đa Gút với nhiều âm mưu thủ đoạn, cài đặt lần thủ hạ vào các quan chức quan trọng, trong chính quyền Đa Mút.
Một hôm Đa Mút đang hoan lạc như con heo lăn lóc trong vũng bùn, không biết chán, bỗng một toán binh lính xông vào bắt Đa Mút.
Đa Mút quát: Các ngươi muốn chết sao, ai sai các ngươi làm chuyện này. Bỗng một người xuất hiện nói: Là ta đây.
Lãnh chúa Đa Mút vô cùng kinh hãi nói: Là ngươi sao.
Đa Gút nói: Chính ta.
Đa Gút ra lệnh: Còn đứng đó làm gì mau bắt tên ngu si này lại. Quân binh tức thời ập tới trói chặt Đa Mút, Đa Mút gào thét: Loài phản tặc, ngươi không sợ trời tru đất diệt sao.
Đa Gút cười lên man rợ nói: Ta làm phản thời sao nào. Trời hại ngươi thời có.
Khi ấy các quan văn, tướng võ cũng xuất hiện. Đa Mút mừng quá liền lấy lại uy phong hét lớn: Các khanh hãy bắt lấy tên phản nghịch lại cho ta, nhưng các quan, các tướng đứng trơ trơ ra đó.
Đa Mút gào lên: Các khanh không nghe ta ra lệnh sao.
Quan văn, tướng võ nạt: Đa Mút ngươi ra lệnh ai.
Đa Mút như chợt hiểu ra liền gào lên thê thảm: Các ngươi là một lũ tạo phản, các ngươi là lũ ác quỉ, các ngươi sẽ bị quả báo.
Các quan, các tướng cười chế nhạo: Quả báo chính là ngươi, với bản tính ngu si của ngươi không xứng đáng làm lãnh chúa, ngươi đã từng nói làm gì có quả báo, ngươi cũng đã từng dạy dối trá, thủ đoạn, lừa gạt, mới đáng mặt anh hùng, càng độc ác càng làm nên việc lớn, lời nói của ngươi quả đúng không sai, ta chỉ làm theo lời truyền dạy của ngươi mà thôi. Chúa Đa Mút chỉ biết căm hờn trước nanh vuốt của người em, và bè lũ phản bội không còn nhân tính.
Trước khi chết chúa Đa Mút nguyền rủa Đa Gút: Người là loài quỉ dữ đầu thai, nên không kể gì đến anh em ruột thịt, ngươi là loài ác quỉ không có lương tâm, lương tri, chỉ biết tham lam tàn bạo, là con sói tàn độc chuyên ăn thịt đồng loại, trời sẽ tiêu diệt mầy, ngươi sẽ chết thê thảm hơn ta. Đa Mút gào lên: Ngày đó không xa đâu.
Đa Gút quát: Còn ngươi không phải là con cáo quỉ quyệt hay sao, ngươi chết là đáng đời, ngươi thường nói thủ đoạn là lẽ sống, chỉ có những kẻ ngu dốt mới tôn thờ cái thiện, chết là hết, thời cần gì đến luân thường đạo lý, tôn thờ chủ nghĩa vô thần, tham lam, tàn bạo đó là cái lý để bảo tồn cuộc sống. Vì thế sống cần gì phải có lương tâm, tàn bạo độc ác đó là lương tâm vậy. Ngươi làm lãnh chúa đã hơn nghìn năm nếu không giết ngươi thời ta đâu có cơ hội lên làm lãnh chúa. Quân đâu băm xác Đa Mút cho ta, rồi quăng xác vứt xuống sông cho cá ăn, cảnh cáo những ai chống lại ta.
Lương tri mất hết kể gì thân
Tiền bạc là hơn ác vạn tần
Ruột thịt kể gì vàng trên hết
Tham tàn bạo ác diệt nghĩa nhân
Luân thường đạo lý còn đâu nữa
Ác lên ngôi chúa quỉ đầy sân
Vần xây tạo hóa đời tận diệt
Lập lại chồi non đạo lương tâm.
Giết chết Đa Mút, Đa Gút lên ngôi lãnh chúa, tham tàn bạo ác hơn cả Đa Mút. Chỉ tội nghiệp cho số phận của hàng triệu triệu người dân, phải chịu bao điều thống khổ dưới sự cai trị, độc tài, độc trị tham tàn, bạo ác của lãnh chúa mới không còn chút lương tri, lương tâm. Thời không nói cũng biết dân chúng khổ sở đến mức độ nào. Cái khổ đói rét chồng lên cái khổ bóc lột, áp bức đã khiến dân chúng không còn con đường để mà sống, một số đông dân chúng nổi loạn đứng lên chống trả lại chế độ độc tài, độc trị tàn bạo của Đa Gút, sanh ra cảnh chiến chinh tan tóc, những trận giao tranh khói lửa, chết chóc khắp nơi, thảm cảnh đất nước dân chúng bị đói rét, nghèo cùng cơ cực, cộng thêm chiến tranh tàn phá, cuộc sống nhân dân vốn khốn khổ càng thêm khốn khổ, phần thì chúa quan xâu thuế, phần thì quân phản loạn vơ vét, làm cho dân chúng phải lê lết trong cái đói cái rét, không ít người phải bỏ mạng vì không còn gì để mà sống.
Nhìn những tòa cung điện mới xây nguy nga, đồ sộ. Chúa, quan tha hồ mà hưởng lạc, nem rồng chả phụng, đờn ca múa hát tối ngày, hết ăn mừng chiến thắng này đến chiến thắng khác.
Trên ngai vàng Đa Gút lúc nào cũng tỏ rõ uy phong của một lãnh chúa, coi trời bằng nắp vung, coi thiên hạ như cỏ rác, các quần thần lúc nào cũng răm rắp nịnh hót tuân theo.
Đa Gút nói: Từ khi ta lên ngôi lãnh chúa, tình hình dân chúng thế nào, có khá hơn thời Đa Mút không?
Vị quan bộ tham mưu tâu rằng: Bẩm chúa công, chúa công là bậc thay trời hành đạo, uy quyền tối cao, chúa công muốn gì mà chẳng được, không ai là không tuân theo. Dân chúng chỉ cần nghe oai danh của chúa công, là đã khiếp hồn khiếp vía rồi, nên dân chúng nhịn ăn, nhịn mặc ra sức đóng góp tiền tài, của cải, sức lực bảo vệ ngôi vị độc quyền độc tài, độc trị vĩnh viễn của chúa công, Nếu có dân chúng nào bất mãn, bội phản, liền bị đem ra xử tử ngay.
Đa Gút khen: Khanh xử lý hay lắm.
Vị bộ quan tài chính tâu rằng: Tâu chúa công vàng bạc, châu báu tịch thu khắp nơi, đang vận chuyển trên đường về kinh thành, nhất là những thành phố lớn nhiều vô số kể hàng mấy chục xe. Đó là chưa kể các quan địa phương phỏng tay trên một số châu báu, vàng bạc không phải là ít.
Chúa Đa Gút quát: Kẻ nào to gan dám làm điều đó. Bắt hết chúng cho ta.
Bộ quan tài chánh tâu: Tâu chúa công nếu bắt hết những người đó thời còn ai vơ vét vàng bạc, châu báu cho chúa công, lại nữa những người ấy là các quan cấp huyện, cấp tỉnh, cấp xã, nhiều đến hàng vạn người.
PHẦN 2
SAU THỜI HẬU ĐẾ
Đây nói về anh em Da Đen giống dân Kim Ngọc, ở cuối thời hạ ngươn mạt pháp đi lần đến kết thúc Trung Kiếp, tuổi thọ trung bình hạ xuống chỉ còn 30 nghìn tuổi, yểu thọ 20 nghìn tuổi, đại thọ là 40 nghìn tuổi, ở vào thời kỳ cuối Hạ Ngươn mạt pháp Trung Kiếp. Những nghìn năm đen tối đi lần đến kết thúc Trung Kiếp, chủ nghĩa cá nhân độc tài, độc trị đến thời cực thịnh, bóng u minh bao trùm mờ mịt, cuộc sống con người càng đi sâu vào sa đọa.
Anh em Da Đen giống dân Kim Ngọc sống đông đúc khắp Phương Tây, hình thành lên nhiều vương quốc lãnh địa, trong đó có lãnh địa đất nước Trung Phi, là lãnh địa vương quốc rộng lớn hơn cả, lãnh địa giàu có nhất của người anh em da đen, dân số hơn 300 triệu người, có nhiều thành phố lớn nhưng phải kể thành phố Nam Đô là thành phố đông dân nhất hơn 20 triệu người, thành phố văn minh nhất, cổ kính nhất, hiện đại nhất, đến thời lãnh chúa Đa Mút cai trị vì đất nước, thời thành phố Nam Đô văn minh hiện đại trở thành, thành phố ăn chơi sa đọa, những vấn đề xã hội làm nổi bật những con người miệng nói ngon ngọt, nhưng lòng dạ độc hơn rắn rít, miệng lúc nào cũng nam mô bụng thời chứa một bồ dao găm, chúa, quan, thi nhau vơ vét, dồn dân vào đường cùng, đầy rẫy khắp nơi khắp chốn những tiếng than, chua xót, nỗi đắng cay, bất hạnh của người dân diễn ra càng nhiều, đạo lý xã hội, đạo đức con người coi như vứt bỏ.
Lãnh địa vương quốc Trung Phi từ khi lãnh chúa Đa Mút lên ngôi, tình thế luôn luôn biến động thay đổi, không những về thời tiết đảo lộn không đi vào quy luật, hạn hán kéo dài, tuyết rơi lớp lớp, mưa bão mỗi năm một to, dân chúng mỗi năm mỗi thêm khốn khó, con người càng ngày càng mất hết lương tri, mất hết lương tâm, mà còn làm cho đạo đức xã hội, cũng như đạo đức con người xuống cấp trầm trọng, chai lì trong tội lỗi, tình trạng tham lam vô độ, tham tàn bạo ác không cách gì cứu vãn được nữa, lãnh chúa Đa Mút nào có quan tâm đến đạo đức con người xuống cấp, nào có quan tâm đến dân chúng khốn khổ, mà chỉ lo tóm thâu, bầu vét của cải vật chất, vàng bạc, châu báu, tham tàn bạo ác thậm tệ.
Lãnh chúa Đa Mút say mê thuyết duy vật và cho rằng: Thuyết duy vật mới là chân lý, càng đấu tranh tàn bạo bất chấp thủ đoạn, là kim chỉ nam cho mọi sự thành công cốt lõi của thuyết duy vật, chết là hết, nên tha hồ gieo rắc cái ác khắp nơi, làm cho ai ai cũng phải khiếp sợ, không tin vào nhân quả, tôn thờ chủ nghĩa vô thần, làm gì có ma và quỉ.
Điều đáng nói ở đây là càng cuối về thời mạt pháp phần lớn ma, quỉ đã đầu thai làm người, cũng như các loài thú, cầm, bò sát. Vì thế những nước ma, động quỉ biết mất, các loài cầm thú bò sát cũng ít lần, nhân loại cuối thời mạc pháp tánh tình hung dữ, vô cảm không nghĩ gì đến đồng loại, lúc nào cũng muốn tàn sát lẫn nhau, chủ nghĩa cá nhân đến thời cực thịnh, độc tài, độc trị, tàn ác khủng khiếp.
Lãnh chúa Đa Mút luôn gieo ác không những trong chế độ độc tài, độc trị của mình mà còn gieo hạt giống ác cho những người xung quanh mình. Và cuối cùng đành phải gặt họa, người em là Đa Gút còn tàn độc hơn cả người anh, có ý giết Đa Mút để cướp ngôi nhưng Đa Mút không hay biết gì cả. Đa Gút với nhiều âm mưu thủ đoạn, cài đặt lần thủ hạ vào các quan chức quan trọng, trong chính quyền Đa Mút.
Một hôm Đa Mút đang hoan lạc như con heo lăn lóc trong vũng bùn, không biết chán, bỗng một toán binh lính xông vào bắt Đa Mút.
Đa Mút quát: Các ngươi muốn chết sao, ai sai các ngươi làm chuyện này. Bỗng một người xuất hiện nói: Là ta đây.
Lãnh chúa Đa Mút vô cùng kinh hãi nói: Là ngươi sao.
Đa Gút nói: Chính ta.
Đa Gút ra lệnh: Còn đứng đó làm gì mau bắt tên ngu si này lại. Quân binh tức thời ập tới trói chặt Đa Mút, Đa Mút gào thét: Loài phản tặc, ngươi không sợ trời tru đất diệt sao.
Đa Gút cười lên man rợ nói: Ta làm phản thời sao nào. Trời hại ngươi thời có.
Khi ấy các quan văn, tướng võ cũng xuất hiện. Đa Mút mừng quá liền lấy lại uy phong hét lớn: Các khanh hãy bắt lấy tên phản nghịch lại cho ta, nhưng các quan, các tướng đứng trơ trơ ra đó.
Đa Mút gào lên: Các khanh không nghe ta ra lệnh sao.
Quan văn, tướng võ nạt: Đa Mút ngươi ra lệnh ai.
Đa Mút như chợt hiểu ra liền gào lên thê thảm: Các ngươi là một lũ tạo phản, các ngươi là lũ ác quỉ, các ngươi sẽ bị quả báo.
Các quan, các tướng cười chế nhạo: Quả báo chính là ngươi, với bản tính ngu si của ngươi không xứng đáng làm lãnh chúa, ngươi đã từng nói làm gì có quả báo, ngươi cũng đã từng dạy dối trá, thủ đoạn, lừa gạt, mới đáng mặt anh hùng, càng độc ác càng làm nên việc lớn, lời nói của ngươi quả đúng không sai, ta chỉ làm theo lời truyền dạy của ngươi mà thôi. Chúa Đa Mút chỉ biết căm hờn trước nanh vuốt của người em, và bè lũ phản bội không còn nhân tính.
Trước khi chết chúa Đa Mút nguyền rủa Đa Gút: Người là loài quỉ dữ đầu thai, nên không kể gì đến anh em ruột thịt, ngươi là loài ác quỉ không có lương tâm, lương tri, chỉ biết tham lam tàn bạo, là con sói tàn độc chuyên ăn thịt đồng loại, trời sẽ tiêu diệt mầy, ngươi sẽ chết thê thảm hơn ta. Đa Mút gào lên: Ngày đó không xa đâu.
Đa Gút quát: Còn ngươi không phải là con cáo quỉ quyệt hay sao, ngươi chết là đáng đời, ngươi thường nói thủ đoạn là lẽ sống, chỉ có những kẻ ngu dốt mới tôn thờ cái thiện, chết là hết, thời cần gì đến luân thường đạo lý, tôn thờ chủ nghĩa vô thần, tham lam, tàn bạo đó là cái lý để bảo tồn cuộc sống. Vì thế sống cần gì phải có lương tâm, tàn bạo độc ác đó là lương tâm vậy. Ngươi làm lãnh chúa đã hơn nghìn năm nếu không giết ngươi thời ta đâu có cơ hội lên làm lãnh chúa. Quân đâu băm xác Đa Mút cho ta, rồi quăng xác vứt xuống sông cho cá ăn, cảnh cáo những ai chống lại ta.
Lương tri mất hết kể gì thân
Tiền bạc là hơn ác vạn tần
Ruột thịt kể gì vàng trên hết
Tham tàn bạo ác diệt nghĩa nhân
Luân thường đạo lý còn đâu nữa
Ác lên ngôi chúa quỉ đầy sân
Vần xây tạo hóa đời tận diệt
Lập lại chồi non đạo lương tâm.
Giết chết Đa Mút, Đa Gút lên ngôi lãnh chúa, tham tàn bạo ác hơn cả Đa Mút. Chỉ tội nghiệp cho số phận của hàng triệu triệu người dân, phải chịu bao điều thống khổ dưới sự cai trị, độc tài, độc trị tham tàn, bạo ác của lãnh chúa mới không còn chút lương tri, lương tâm. Thời không nói cũng biết dân chúng khổ sở đến mức độ nào. Cái khổ đói rét chồng lên cái khổ bóc lột, áp bức đã khiến dân chúng không còn con đường để mà sống, một số đông dân chúng nổi loạn đứng lên chống trả lại chế độ độc tài, độc trị tàn bạo của Đa Gút, sanh ra cảnh chiến chinh tan tóc, những trận giao tranh khói lửa, chết chóc khắp nơi, thảm cảnh đất nước dân chúng bị đói rét, nghèo cùng cơ cực, cộng thêm chiến tranh tàn phá, cuộc sống nhân dân vốn khốn khổ càng thêm khốn khổ, phần thì chúa quan xâu thuế, phần thì quân phản loạn vơ vét, làm cho dân chúng phải lê lết trong cái đói cái rét, không ít người phải bỏ mạng vì không còn gì để mà sống.
Nhìn những tòa cung điện mới xây nguy nga, đồ sộ. Chúa, quan tha hồ mà hưởng lạc, nem rồng chả phụng, đờn ca múa hát tối ngày, hết ăn mừng chiến thắng này đến chiến thắng khác.
Trên ngai vàng Đa Gút lúc nào cũng tỏ rõ uy phong của một lãnh chúa, coi trời bằng nắp vung, coi thiên hạ như cỏ rác, các quần thần lúc nào cũng răm rắp nịnh hót tuân theo.
Đa Gút nói: Từ khi ta lên ngôi lãnh chúa, tình hình dân chúng thế nào, có khá hơn thời Đa Mút không?
Vị quan bộ tham mưu tâu rằng: Bẩm chúa công, chúa công là bậc thay trời hành đạo, uy quyền tối cao, chúa công muốn gì mà chẳng được, không ai là không tuân theo. Dân chúng chỉ cần nghe oai danh của chúa công, là đã khiếp hồn khiếp vía rồi, nên dân chúng nhịn ăn, nhịn mặc ra sức đóng góp tiền tài, của cải, sức lực bảo vệ ngôi vị độc quyền độc tài, độc trị vĩnh viễn của chúa công, Nếu có dân chúng nào bất mãn, bội phản, liền bị đem ra xử tử ngay.
Đa Gút khen: Khanh xử lý hay lắm.
Vị bộ quan tài chính tâu rằng: Tâu chúa công vàng bạc, châu báu tịch thu khắp nơi, đang vận chuyển trên đường về kinh thành, nhất là những thành phố lớn nhiều vô số kể hàng mấy chục xe. Đó là chưa kể các quan địa phương phỏng tay trên một số châu báu, vàng bạc không phải là ít.
Chúa Đa Gút quát: Kẻ nào to gan dám làm điều đó. Bắt hết chúng cho ta.
Bộ quan tài chánh tâu: Tâu chúa công nếu bắt hết những người đó thời còn ai vơ vét vàng bạc, châu báu cho chúa công, lại nữa những người ấy là các quan cấp huyện, cấp tỉnh, cấp xã, nhiều đến hàng vạn người.