Linh Hồn Cốt Đột nghe Vua Ma hỏi thời sợ hãi chưa kịp trả lời. Thời Vua Ma đã nói: Té ra là ngươi. Tất cả Quan Ma có mặt đều chăm chú nhìn Linh Hồn vua Cốt Đột. Linh Hồn vua Cốt Đột hình như đã nhìn ra Vua Ma là ai, liền kinh hãi nói: Xin vua Ma tha tội cho tôi, ngày xưa tôi không có ý hại Ngài, vì ngài xỉ mạ tôi nên tôi mới tức giận cho người giết ngài, xin ngài tha mạng vì sự ngu si, tàn bạo của tôi. Tôi khi ấy không còn chút Lương Tâm mất hết nhân tính đã dẫn tôi đến kiêu căng, ngạo mạn, tham tàn bạo ác, làm nhiều điều trái với Lương Tâm đạo đức, gieo ác gặt họa nên tôi đã chịu cực hình suốt năm nghìn năm dưới các tầng Địa Phủ. Nhờ biết ăn năn sám hối tội lỗi, mới siêu sanh trở lại chốn trần gian.
Các quan nghe Cốt Đột nói thế ai nấy đều kinh hoàng kể cả Vua Ma, vua Ma hỏi: Có chuyện đó thật sao? Có các Tầng Địa Phủ thật sao?
Thì ra vị Vua Ma chính là vị quan cấp thấp thanh liêm cương trực, dưới thời Vua Cốt Đột đã chửi vua Cốt Đột, vua Cốt Đột cho người bắt và đem ra xử trảm. Vua Ma nhìn Cốt Đột nói: Chuyện qua rồi thời bỏ qua, nhắc lại mà làm gì. Từ khi ngươi bị hủy diệt trong trận động đất núi lửa thời Linh Hồn ngươi lưu lạc đến đâu? làm sao trở lại được trần gian? Hãy tường thuật kể lại cho chúng tôi nghe, nơi Địa Phủ có những gì?
Vua Cốt Đột nói: Không ai có thể ngờ được khi tôi chết đi thời Linh Hồn tôi bị giam cầm trong biển lửa. Bị lửa hành hình cháy đen đau đớn vô cùng chết đi sống lại không biết là bao nhiêu lần. Cũng không ngờ ngoài trần gian ra còn có các tầng Địa Phủ. Cuộc sống nơi các Tầng Địa Phủ vô cùng khủng khiếp. Lúc nào cũng thấy bóng Quỉ chập chờn chuyên bắt những Linh Hồn mới sa đọa xuống các tầng Địa Phủ xé xác ăn thịt. Lại làm đủ trò tiêu khiển như moi tim, móc gan ra chơi, kéo lưỡi ra thẻo từng miếng, cho diều hâu mổ mắt, cho quỷ dữ lột da, càng đau đớn rên la chúng càng khoái trá. Không phải chỉ có thế nơi các Tầng Địa Phủ chỉ có rong rêu, nhất là cơn đói khát hành hạ dữ dội, đói khạc ra lửa, đốt cháy cả tim gan chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Những Linh Hồn lao vào nhau tranh giành thức ăn, cấu xé tàn sát lẫn nhau càng đớn đau càng thấy đói, mũi miệng phun ra khói. Đói đến nỗi ruột gan đứt đoạn chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Lại còn bị lũ quỷ nơi Địa Phủ bắt đi nấu hầm, quay nướng để ăn, Vô cùng khủng khiếp, ghê rợn chưa từng thấy, những cảnh hành hình nơi Địa Phủ.
Vua Cột Đột kể nào là hỏa ngục, nào là cảnh Địa Phủ tàn sát lẫn nhau, ăn nuốt lẫn nhau, nào là đầu trâu, mặt ngựa, nào là chảo dầu, nào là banh da xẻ thịt, nào là đói khát khạc ra lửa, nào là thủy ngục rắn dữ đầy rẫy, trong đó thấy hồn người là xơi tái. Sống nơi địa phủ chết đi sống lại không biết bao nhiêu mà kể, một lần chết là một lần đau đớn vô cùng, không thể nào nói cho hết may nhờ ăn năn, sám hối nanh vuốt cốt quỉ biến mất liền, liền hoàn hồn trở lại hình người, được siêu sanh trở lại trần gian.
Vua Ma cũng như các quần thần Quan Ma, nghe đến đâu thời kinh hãi đến đấy. Nghe xong ai nấy cũng đều khiếp sợ cho quả báo đọa đầy triền miên nơi Địa Phủ, vua Ma cũng như Quan ma không còn dám manh tâm làm ác nữa.
Linh Hồn vua Cốt Đột nhờ kể chuyện nơi các Tầng Địa Phủ được vua ma phong làm Đạo Sư truyền dạy đạo sám hối cho Ma Quân, Ma Dân, sự truyền giáo không bao lâu Cốt Đột thấy một vị Tiên hiện ra nói: Này Cốt Đột con, công đức của con đã được viên mãn, theo ta về Non Tiên Cực Lạc. Cốt Đột trước khi siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc để lại tám câu thơ rằng:
Vốn xưa nay trần gian cõi tạm
Sớm ăn năn tìm Cội tìm Nguồn
Lìa xa cõi tạm về trời
Non Tiên cực lạc đứng ngồi xem hoa
Đời gian ác hồn sa địa phủ
Cảnh đọa đày khốn khổ triền miên
Đường lành ta mãi tiến lên
Về miền cực lạc sống trên thiên đàng
* * *
Đây nói về linh hồn vua Ô Ma, chia tay với Cốt Đột, bay về hướng Đông Bắc vượt qua đồi rừng bạt ngàn thời thấy một biển hồ rộng lớn, bên kia biển hồ là một dãy núi cao, Linh Hồn vua Ô Ma không hiểu nơi đây là đâu bỗng nghe gà gáy rộ linh hồn vua Ô Ma giật mình, nhìn thấy trời hừng đông, liền ẩn mình vào hốc đá, tránh ánh sáng mặt trời, không ngờ gặp một Hồn Ma ở đó rồi, hai Hồn Ma chào nhau, rồi thân mật hỏi thăm nhau, Hồn Ma ở trong hốc đá nói: Thưa ngài, Tôi tên là Cáp Nhĩ, ở đây hơn năm nghìn năm.
Vua Ô Ma nghe xong vô cùng sửng sốt như chợt nhớ ra điều gì hỏi: Thưa ngài nơi đây có phải là trần gian không?
Cáp Nhĩ vô cùng kinh ngạc nhìn vua Ô Ma hỏi: Ngài từ hành tinh nào tới đây vậy.
Vua Ô Ma nói: Tôi không phải từ hành tinh nào tới, mà từ Địa Phủ sanh lên đây, đến lượt Cáp Nhĩ nghe xong sửng sốt, hỏi lại: Ngài từ Địa Phủ lên đây, vua Ô Ma gật đầu.
Cáp Nhĩ hỏi: Có Địa phủ thật sao? Vua Ô Ma liền kể cho Cáp Nhĩ nghe, Cáp Nhĩ nghe đến đâu thời khiếp hãi đến đó.
Cáp Nhĩ hỏi: Ngài có gặp vua Ô Ma không?
Ô Ma nghe hỏi lấy làm kinh ngạc, hỏi lại: Ngài có quen biết vua Ô Ma sao?
Cáp Nhĩ trả lời: Vua Ô Ma là vị vua hung tàn, bạo ác ai mà không biết. Không biết linh hồn vua Ô Ma lưu lạc nơi đâu, có người tìm mãi mà không gặp.
Vua Ô Ma hỏi: Người đó là ai?
Cáp Nhĩ vô cùng ngạc nhiên: Ngài hỏi Người ấy để mà làm gì. người ấy ở bên kia bờ hồ, hiện làm quan lớn phò Vua Ma, quyền thế lớn lắm.
Vua Ô Ma nghe xong có vẻ thất vọng vì chắc rằng người đó là người xa lạ. Vua Ô Ma không hỏi thêm gì nữa, ngoài trời ánh nắng chói chang, hai linh hồn ma đi vào giấc ngủ, khi thức dậy thời màn đêm đã bắt đầu buông xuống, Cáp Nhĩ dẫn vua Ô Ma đi dạo xung quanh bờ hồ thời gặp không biết bao nhiêu là Ma, nhưng không có Hồn Ma người nào là thân quen cả, Cáp Nhĩ chỉ vào hang động to lớn nói: Bên kia dãy núi nói đó là chỗ ở của vị Quan Ma luôn cho người tìm kiếm vua Ô Ma, không biết là có chuyện gì?
Vua Ô Ma nói: Có lẽ vị Quan kia cho người tìm kiếm vua Ô Ma để trả thù.
Cáp Nhĩ nói: Không phải, vì vị quan tìm vua Ô Ma với vẻ thiện chí không có gì là oán thù cả.
Vua Ô Ma nghe nói thế liền nói: Ngài dẫn tôi đến gặp vị quan thử xem, tôi sẽ chỉ chỗ ở của vua Ô Ma.
Cáp Nhĩ kinh ngạc hỏi: Ngài biết chỗ ở của vua Ô Ma thật sao? Vua Ô Ma gật đầu, thế là Cáp Nhĩ dẫn vua Ô Ma đến gặp vị Quan Ma đầy uy quyền này.
Vua Ô Ma theo chân Cáp Nhĩ bước vào hang động thấy có một vị Quan Ma đầy oai vệ, xung quanh có nhiều vị Quan Ma khác nữa, vua Ô Ma đã nhận ra vị quan Ma thời vô cùng sửng sốt, không ai khác hơn đó là người Con Út lời lẽ ngay thẳng, thường khuyên Vua Cha không nên tàn bạo, hãy thương dân, vua Ô Ma cho lời khuyên ấy là nghịch tử, nên không quan tâm đến người con út.
Vị quan Ma nhìn sửng vua Ô Ma hỏi: Ông có phải là vua Ô Ma không?
Vua Ô Ma thở dài nói: Phải…Vị quan Ma chạy tới nắm tay vua Ô Ma mừng rỡ: Cha đi đâu mà con tìm mãi không gặp.
Vua Ô Ma vô cùng cảm động nhìn người con mình từng hất hủi, bỏ rơi, vô cùng hối hận nói: Con tha lỗi cho Cha, người Cha ngu xuẩn nhất thời ấy. Ô Ma bằng kể hết những chuyện đã trải qua, các quan Ma nghe đến đâu thời kinh hãi đến đó, tóm tắc qua lời thơ như sau:
Nào ai hiểu Trần Gian biến đổi
Cảnh vô thường biến ảo chuyển luân
Huyền cơ hủy diệt thảm thương
Lập đời Lương Thiện diệt đi hung tàn
Cảnh trời đất đùng đùng thịnh nộ
Diệt loài người tàn bạo hung hăng
Ôi thôi thê thảm, thảm thê
Khiếp hồn bạt vía khiếp kinh hãi hùng
Cảnh chứng kiến lửa Trời phủ khắp
Trên trời cao lớp lớp thạch nham
Ầm ầm phủ xuống kinh thiên
Vùi chôn tướng sĩ ba quân chẳng còn
Đời hung Ác ngày tàn chấm hết
Lửa bao vây thiêu đốt Hồn Linh
Đớn đau, đau đớn khiếp kinh
Chết đi sống lại ức muôn triệu lần
Ác đã gặt hết mong siêu thoát
Chịu đớn đau hành xác liên miên
Xiết rên thảm thiết thê lương
Biết bao khủng khiếp biết bao kinh hoàng
Sống kiếp trần hung tàn bạo Ác
Khi chết đi quả báo vần xoay
Linh Hồn Địa Phủ đọa sa
Hồn Linh bị quỷ nuốt xơi hãi hùng
Sống kiếp trần tham tàn bạo ác
Thời Hồn Linh khó thoát tai ương
Hồn Linh sa đọa thảm thương
Mấy tầng Địa Phủ thịt xương tan tành
Nơi Địa Phủ giựt giành ăn nuốt
Nào đớn đau đói khát biết bao
Moi tim ăn nuốt quỷ xơi
Thảm thê, thê thảm xiết bao hãi hùng
Nào bóng quỉ chập chờn rình rập
Thấy hồn lịnh vùi dập tả tơi
Tan thương nát thịt đớn đau
Máu loang đỏ thắm thịt xương chẳng còn
Ác gặt họa khắp cùng Địa Phủ
Tai gặt tai bùng phủ khắp nơi
Trùng trùng tai họa ôi thôi
Tan xương nát thịt kể sao cho cùng
Gieo dữ gặt dữ sự thường
Gieo gì gặt nấy luật trời công minh
Cậy chức quyền hung hăng ác bá
Khi chết đi quả báo vần xoay
Ác gieo, họa gặt, họa vây
Trùng trùng kiếp nạn tan thây nát hồn
Cõi địa phủ bịt bùng khốn đốn
Họa tràn lan khắp chốn khắp nơi
Cũng vì nghiệp ác mà nên
Muôn tai ức họa thảm thê chẳng cùng
Đời gian ác hãi hùng quả báo
Luật thiên công khó thoát tai ương
Gieo gì gặt nấy chẳng sai
Hết mong trốn thoát họa vây trùng trùng
Cha đã thấy nếm mùi Địa Phủ
Đủ cực hình khốn khổ vô biên
Kinh hoàng khiếp vía hồn kinh
Kể sao cho hết nói sao cho cùng
Không ăn năn, đừng hòng siêu thoát
Không biết chừa, khó thoát Địa Lao
Mong gì trở lại trần gian
Mong gì thoát kiếp Âm Ti đọa đày
Mau thức tỉnh quay đầu bờ giác
Thời Hồn Linh mới thoát tai ương
Khỏi sa Địa Phủ Âm Ti
Đáo đầu quả báo khiếp kinh hãi hùng
Ăn năn sám hối nguyện cầu
Mới mong thoát khỏi thảm sầu ức muôn
Linh hồn trở lại trần gian
Là nhờ sám hối ăn năn kịp thời
* * *
Các quan nghe Cốt Đột nói thế ai nấy đều kinh hoàng kể cả Vua Ma, vua Ma hỏi: Có chuyện đó thật sao? Có các Tầng Địa Phủ thật sao?
Thì ra vị Vua Ma chính là vị quan cấp thấp thanh liêm cương trực, dưới thời Vua Cốt Đột đã chửi vua Cốt Đột, vua Cốt Đột cho người bắt và đem ra xử trảm. Vua Ma nhìn Cốt Đột nói: Chuyện qua rồi thời bỏ qua, nhắc lại mà làm gì. Từ khi ngươi bị hủy diệt trong trận động đất núi lửa thời Linh Hồn ngươi lưu lạc đến đâu? làm sao trở lại được trần gian? Hãy tường thuật kể lại cho chúng tôi nghe, nơi Địa Phủ có những gì?
Vua Cốt Đột nói: Không ai có thể ngờ được khi tôi chết đi thời Linh Hồn tôi bị giam cầm trong biển lửa. Bị lửa hành hình cháy đen đau đớn vô cùng chết đi sống lại không biết là bao nhiêu lần. Cũng không ngờ ngoài trần gian ra còn có các tầng Địa Phủ. Cuộc sống nơi các Tầng Địa Phủ vô cùng khủng khiếp. Lúc nào cũng thấy bóng Quỉ chập chờn chuyên bắt những Linh Hồn mới sa đọa xuống các tầng Địa Phủ xé xác ăn thịt. Lại làm đủ trò tiêu khiển như moi tim, móc gan ra chơi, kéo lưỡi ra thẻo từng miếng, cho diều hâu mổ mắt, cho quỷ dữ lột da, càng đau đớn rên la chúng càng khoái trá. Không phải chỉ có thế nơi các Tầng Địa Phủ chỉ có rong rêu, nhất là cơn đói khát hành hạ dữ dội, đói khạc ra lửa, đốt cháy cả tim gan chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Những Linh Hồn lao vào nhau tranh giành thức ăn, cấu xé tàn sát lẫn nhau càng đớn đau càng thấy đói, mũi miệng phun ra khói. Đói đến nỗi ruột gan đứt đoạn chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Lại còn bị lũ quỷ nơi Địa Phủ bắt đi nấu hầm, quay nướng để ăn, Vô cùng khủng khiếp, ghê rợn chưa từng thấy, những cảnh hành hình nơi Địa Phủ.
Vua Cột Đột kể nào là hỏa ngục, nào là cảnh Địa Phủ tàn sát lẫn nhau, ăn nuốt lẫn nhau, nào là đầu trâu, mặt ngựa, nào là chảo dầu, nào là banh da xẻ thịt, nào là đói khát khạc ra lửa, nào là thủy ngục rắn dữ đầy rẫy, trong đó thấy hồn người là xơi tái. Sống nơi địa phủ chết đi sống lại không biết bao nhiêu mà kể, một lần chết là một lần đau đớn vô cùng, không thể nào nói cho hết may nhờ ăn năn, sám hối nanh vuốt cốt quỉ biến mất liền, liền hoàn hồn trở lại hình người, được siêu sanh trở lại trần gian.
Vua Ma cũng như các quần thần Quan Ma, nghe đến đâu thời kinh hãi đến đấy. Nghe xong ai nấy cũng đều khiếp sợ cho quả báo đọa đầy triền miên nơi Địa Phủ, vua Ma cũng như Quan ma không còn dám manh tâm làm ác nữa.
Linh Hồn vua Cốt Đột nhờ kể chuyện nơi các Tầng Địa Phủ được vua ma phong làm Đạo Sư truyền dạy đạo sám hối cho Ma Quân, Ma Dân, sự truyền giáo không bao lâu Cốt Đột thấy một vị Tiên hiện ra nói: Này Cốt Đột con, công đức của con đã được viên mãn, theo ta về Non Tiên Cực Lạc. Cốt Đột trước khi siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc để lại tám câu thơ rằng:
Vốn xưa nay trần gian cõi tạm
Sớm ăn năn tìm Cội tìm Nguồn
Lìa xa cõi tạm về trời
Non Tiên cực lạc đứng ngồi xem hoa
Đời gian ác hồn sa địa phủ
Cảnh đọa đày khốn khổ triền miên
Đường lành ta mãi tiến lên
Về miền cực lạc sống trên thiên đàng
* * *
Đây nói về linh hồn vua Ô Ma, chia tay với Cốt Đột, bay về hướng Đông Bắc vượt qua đồi rừng bạt ngàn thời thấy một biển hồ rộng lớn, bên kia biển hồ là một dãy núi cao, Linh Hồn vua Ô Ma không hiểu nơi đây là đâu bỗng nghe gà gáy rộ linh hồn vua Ô Ma giật mình, nhìn thấy trời hừng đông, liền ẩn mình vào hốc đá, tránh ánh sáng mặt trời, không ngờ gặp một Hồn Ma ở đó rồi, hai Hồn Ma chào nhau, rồi thân mật hỏi thăm nhau, Hồn Ma ở trong hốc đá nói: Thưa ngài, Tôi tên là Cáp Nhĩ, ở đây hơn năm nghìn năm.
Vua Ô Ma nghe xong vô cùng sửng sốt như chợt nhớ ra điều gì hỏi: Thưa ngài nơi đây có phải là trần gian không?
Cáp Nhĩ vô cùng kinh ngạc nhìn vua Ô Ma hỏi: Ngài từ hành tinh nào tới đây vậy.
Vua Ô Ma nói: Tôi không phải từ hành tinh nào tới, mà từ Địa Phủ sanh lên đây, đến lượt Cáp Nhĩ nghe xong sửng sốt, hỏi lại: Ngài từ Địa Phủ lên đây, vua Ô Ma gật đầu.
Cáp Nhĩ hỏi: Có Địa phủ thật sao? Vua Ô Ma liền kể cho Cáp Nhĩ nghe, Cáp Nhĩ nghe đến đâu thời khiếp hãi đến đó.
Cáp Nhĩ hỏi: Ngài có gặp vua Ô Ma không?
Ô Ma nghe hỏi lấy làm kinh ngạc, hỏi lại: Ngài có quen biết vua Ô Ma sao?
Cáp Nhĩ trả lời: Vua Ô Ma là vị vua hung tàn, bạo ác ai mà không biết. Không biết linh hồn vua Ô Ma lưu lạc nơi đâu, có người tìm mãi mà không gặp.
Vua Ô Ma hỏi: Người đó là ai?
Cáp Nhĩ vô cùng ngạc nhiên: Ngài hỏi Người ấy để mà làm gì. người ấy ở bên kia bờ hồ, hiện làm quan lớn phò Vua Ma, quyền thế lớn lắm.
Vua Ô Ma nghe xong có vẻ thất vọng vì chắc rằng người đó là người xa lạ. Vua Ô Ma không hỏi thêm gì nữa, ngoài trời ánh nắng chói chang, hai linh hồn ma đi vào giấc ngủ, khi thức dậy thời màn đêm đã bắt đầu buông xuống, Cáp Nhĩ dẫn vua Ô Ma đi dạo xung quanh bờ hồ thời gặp không biết bao nhiêu là Ma, nhưng không có Hồn Ma người nào là thân quen cả, Cáp Nhĩ chỉ vào hang động to lớn nói: Bên kia dãy núi nói đó là chỗ ở của vị Quan Ma luôn cho người tìm kiếm vua Ô Ma, không biết là có chuyện gì?
Vua Ô Ma nói: Có lẽ vị Quan kia cho người tìm kiếm vua Ô Ma để trả thù.
Cáp Nhĩ nói: Không phải, vì vị quan tìm vua Ô Ma với vẻ thiện chí không có gì là oán thù cả.
Vua Ô Ma nghe nói thế liền nói: Ngài dẫn tôi đến gặp vị quan thử xem, tôi sẽ chỉ chỗ ở của vua Ô Ma.
Cáp Nhĩ kinh ngạc hỏi: Ngài biết chỗ ở của vua Ô Ma thật sao? Vua Ô Ma gật đầu, thế là Cáp Nhĩ dẫn vua Ô Ma đến gặp vị Quan Ma đầy uy quyền này.
Vua Ô Ma theo chân Cáp Nhĩ bước vào hang động thấy có một vị Quan Ma đầy oai vệ, xung quanh có nhiều vị Quan Ma khác nữa, vua Ô Ma đã nhận ra vị quan Ma thời vô cùng sửng sốt, không ai khác hơn đó là người Con Út lời lẽ ngay thẳng, thường khuyên Vua Cha không nên tàn bạo, hãy thương dân, vua Ô Ma cho lời khuyên ấy là nghịch tử, nên không quan tâm đến người con út.
Vị quan Ma nhìn sửng vua Ô Ma hỏi: Ông có phải là vua Ô Ma không?
Vua Ô Ma thở dài nói: Phải…Vị quan Ma chạy tới nắm tay vua Ô Ma mừng rỡ: Cha đi đâu mà con tìm mãi không gặp.
Vua Ô Ma vô cùng cảm động nhìn người con mình từng hất hủi, bỏ rơi, vô cùng hối hận nói: Con tha lỗi cho Cha, người Cha ngu xuẩn nhất thời ấy. Ô Ma bằng kể hết những chuyện đã trải qua, các quan Ma nghe đến đâu thời kinh hãi đến đó, tóm tắc qua lời thơ như sau:
Nào ai hiểu Trần Gian biến đổi
Cảnh vô thường biến ảo chuyển luân
Huyền cơ hủy diệt thảm thương
Lập đời Lương Thiện diệt đi hung tàn
Cảnh trời đất đùng đùng thịnh nộ
Diệt loài người tàn bạo hung hăng
Ôi thôi thê thảm, thảm thê
Khiếp hồn bạt vía khiếp kinh hãi hùng
Cảnh chứng kiến lửa Trời phủ khắp
Trên trời cao lớp lớp thạch nham
Ầm ầm phủ xuống kinh thiên
Vùi chôn tướng sĩ ba quân chẳng còn
Đời hung Ác ngày tàn chấm hết
Lửa bao vây thiêu đốt Hồn Linh
Đớn đau, đau đớn khiếp kinh
Chết đi sống lại ức muôn triệu lần
Ác đã gặt hết mong siêu thoát
Chịu đớn đau hành xác liên miên
Xiết rên thảm thiết thê lương
Biết bao khủng khiếp biết bao kinh hoàng
Sống kiếp trần hung tàn bạo Ác
Khi chết đi quả báo vần xoay
Linh Hồn Địa Phủ đọa sa
Hồn Linh bị quỷ nuốt xơi hãi hùng
Sống kiếp trần tham tàn bạo ác
Thời Hồn Linh khó thoát tai ương
Hồn Linh sa đọa thảm thương
Mấy tầng Địa Phủ thịt xương tan tành
Nơi Địa Phủ giựt giành ăn nuốt
Nào đớn đau đói khát biết bao
Moi tim ăn nuốt quỷ xơi
Thảm thê, thê thảm xiết bao hãi hùng
Nào bóng quỉ chập chờn rình rập
Thấy hồn lịnh vùi dập tả tơi
Tan thương nát thịt đớn đau
Máu loang đỏ thắm thịt xương chẳng còn
Ác gặt họa khắp cùng Địa Phủ
Tai gặt tai bùng phủ khắp nơi
Trùng trùng tai họa ôi thôi
Tan xương nát thịt kể sao cho cùng
Gieo dữ gặt dữ sự thường
Gieo gì gặt nấy luật trời công minh
Cậy chức quyền hung hăng ác bá
Khi chết đi quả báo vần xoay
Ác gieo, họa gặt, họa vây
Trùng trùng kiếp nạn tan thây nát hồn
Cõi địa phủ bịt bùng khốn đốn
Họa tràn lan khắp chốn khắp nơi
Cũng vì nghiệp ác mà nên
Muôn tai ức họa thảm thê chẳng cùng
Đời gian ác hãi hùng quả báo
Luật thiên công khó thoát tai ương
Gieo gì gặt nấy chẳng sai
Hết mong trốn thoát họa vây trùng trùng
Cha đã thấy nếm mùi Địa Phủ
Đủ cực hình khốn khổ vô biên
Kinh hoàng khiếp vía hồn kinh
Kể sao cho hết nói sao cho cùng
Không ăn năn, đừng hòng siêu thoát
Không biết chừa, khó thoát Địa Lao
Mong gì trở lại trần gian
Mong gì thoát kiếp Âm Ti đọa đày
Mau thức tỉnh quay đầu bờ giác
Thời Hồn Linh mới thoát tai ương
Khỏi sa Địa Phủ Âm Ti
Đáo đầu quả báo khiếp kinh hãi hùng
Ăn năn sám hối nguyện cầu
Mới mong thoát khỏi thảm sầu ức muôn
Linh hồn trở lại trần gian
Là nhờ sám hối ăn năn kịp thời
* * *