CHƯƠNG 9
PHẦN 1
NẤC THANG ĐẦU TIÊN CHINH PHỤC VŨ TRỤ
Để tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn Thiên Ấn vũ trụ, Thái Tử bước lên nấc thang đầu tiên tập trung ý chí cho cuộc mở màn tu thiền luyện khí tiến sâu vào bí mật vũ trụ, cảnh giới tối cao của trí huệ. Theo sự nhận biết của Thái Tử, con người là Tiểu Thiên vũ trụ, vũ trụ thu nhỏ mà thôi. Có thể nói một cách dễ hiểu hơn, con người là Tinh Hoa vũ trụ do Tổ Tiên tạo ra bao hàm cả Âm lẫn Dương. Luyện nhị xác thân cũng thế phải biết kết hợp Tinh Hoa Âm Dương của chân khí. Âm Dương giao hóa, kỳ tích phát sanh, nhị xác thân phát triển hình thành. Ẩn tàng trong thi thể xác thịt phàm tục.
Theo tính toán nhận thấy của Thái Tử. ÂM và DƯƠNG ngày đêm, phải có thời điểm giao hợp kết tinh giao nhau sanh sanh hóa hóa.
Thời điểm kết tinh của ÂM DƯƠNG là Tý – Ngọ thời điểm giao hóa của ÂM DƯƠNG là Mẹo – Dậu.
Để tâm ý thanh tinh là nền tảng làm phát sanh Thần Lực. Ý trí trở nên mạnh mẽ thu hút chân khí vũ trụ. Tý – Ngọ – Mẹo – Dậu đưa sâu vào lục phủ ngũ Tạng tích tụ tại Đan Điền. Mỗi lần hít thở theo ý tưởng đưa chân khí vào Đan Điền là mỗi lần tích góp Tinh Khí Thần, làm tăng thể lực trong người giảm đi sự đói khát và mỏi mệt.
Để tu luyện nhị xác thân mau đạt kết quả Thái Tử tự vẽ hình người. Chấm các huyệt đạo trên người một cách thuần thục. Từ huyệt đạo trọng yếu chủ lực cho đến các huyệt đạo bình thường, 365 huyệt. Gần tương ứng với 365 ngày.
Với tư thế ngồi xếp bằng lưng thẳng đầu hơi cúi, mắt mở hí hí nhìn chót mũi. Hai chân tréo lên nhau, hai lòng bàn chân ngửa lên trời Có lúc Thái Tử ngồi xếp bằng hai chân chồng lên nhau mà thôi, hai lòng bàn tay cũng thế, với tư thế ngồi như thế. Thái Tử hướng tiểu thiên vũ trụ về Đại Thiên vũ trụ. 360 huyệt đạo thông theo hai lòng bàn chân, hai lòng bàn tay và đỉnh đầu. Ngũ thông năm cửa lớn thông thiên, thông địa của con người.
Có khi Thái Tử đan tréo các ngón tay chồng lên nhau, với tư thế ngồi tu thiền luyện khí của Thái Tử với bao ẩn tàng triết lý mầu nhiệm. Những bước đi cơ bản để rồi tiến sâu hơn trên con đường hội nhập chinh phục vũ trụ. Nhờ ý chí cương quyết hơn một tháng đầu Thái Tử dốc hết tâm trí, mọi tạp niệm đều dứt sạch, ngồi kiết già tập trung luyện khí, chỉ thấy cơ thể khỏe hơn. Còn tất cả thì không phát hiện được gì.
Thái Tử đâm lo suy nghĩ, không lẽ ta thấy sai, nên suy luận cũng sai. Phương pháp tu thiền luyện khí còn có chỗ chưa hợp lý nên tu luyện cả tháng mà chưa thấy hiệu quả. Thái Tử để hết tâm trí suy luận lại từ đầu. Không lẽ tu thiền luyện khí đến cả trăm năm mới thành thì hết đời người mất còn gì, còn đâu mở ra hướng đi mới cứu nhân độ thế.
Không lẽ phương pháp tu thiền luyện khí ta cũng như các Đạo sĩ tu thiền luyện khí của các Thần giáo. Thái Tử tự nghĩ Không thể được, sự tu luyện của các Đạo sĩ Thần giáo là sự tu luyện lần mò không nắm bắt được bí quyết tu thiền luyện khí. Cũng như sự huyền vi của tu thiền luyện khí.
Các giáo chủ Thần Giáo không làm chủ được Linh Hồn, không làm chủ được lục Căn lục Thức, cũng như thức tánh, Chân tánh của mình. Vô minh luôn luôn xoay chuyển, khó mà tiến sâu vào bí mật tu thiền luyện khí đỉnh cao của Tạo Hóa. Không đủ trí tuệ phăng lần nhân duyên bí mật đó.
Trong lúc Thái Tử để hết tâm suy luận lại từ đầu, hầu tìm ra giải pháp những chỗ chưa hợp lý. Vô tình Thái Tử nhìn thấy một chồi cây xanh mới mọc ngoài khung cửa, chồi xanh ấy rất lạ hầu như cuốn hút Thái Tử. Thái Tử tò mò tập trung tư tưởng khám phá, cả hàng giờ nào có thấy chi lạ đâu, không có gì thay đổi. Chồi cây vẫn là chồi cây.
Lúc ấy Thái Tử mới thôi tập trung khám phá chồi cây. Tiếp tục luyện tập tu thiền luyện khí, thời gian trôi qua lại thêm 1 tuần nữa, lần này Thái Tử cảm thấy cơ thể hầu như có điềm khác lạ nhưng chưa được rõ ràng lắm.
Vô tình Thái Tử nhìn ra chồi cây xanh, thì vô cùng kinh ngạc, chồi cây xanh thêm nhiều lá sum suê. Thái Tử tự hỏi chồi xanh ra lá hôm qua, hay bữa nay? Hay là sự phát triển không dừng rất chậm. Thái Tử như bừng lên giác ngộ phải rồi, sự phát triển của chồi cây rất chậm. Trong một giờ khó nhìn thấy sự phát triển của nó mà phải nhìn hàng tuần, thì mới thấy sự phát triển của nó. Tu thiền luyện khí khác nào phải nhìn hàng tháng hàng năm mới thấy kết quả. Thái Tử nhìn chồi cây sum suê như cảm ơn sự nhắc nhở đánh thức của người.
Đúng lúc ấy có một người xuất hiện, Thái Tử vô cùng ngạc nhiên. Thái Tử hỏi:
Ngươi đến đây tìm ai?
Người ấy lễ phép nói:
Tôi tìm Thái Tử.
Thái Tử nghe người ấy nói vô cùng kinh ngạc và hỏi:
Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Người ấy lễ phép thưa:
Nghe Thái Tử là người thông thái, trí huệ vô biên, Cha Tiểu Thần qua đời để lại cho Tiểu Thần vật gia bảo quí hiếm, bảo vật Thần Lửa, khi nào cần thì lấy lửa, nhưng Tiểu Thần tìm mãi không tìm thấy lửa, có người bảo Tiểu Thần thử ma sát vào nhau, Tiểu Thần ma sát mãi chỉ thấy hơi nóng bốc ra mà thôi, cọ qua cọ lại cả năm cũng không thấy lửa, vật lấy lửa coi như là vật Thiên. Người nào làm chủ vật đánh lửa coi như người đó là con của Thần Mặt Trời.
Ở vào thời kỳ ấy lửa vô cùng quan trọng đối với con người và có nhiều Thần giáo thờ lửa.
Nghe chuyện lạ Thái Tử tò mò hỏi:
Ngươi có đem theo vật chí bảo đó không?
Người ấy nói:
Dạ có nó rắn cứng vô cùng.
Người ấy nói xong đưa cho Thái Tử. Thái Tử cầm lấy quan sát một hồi rồi ma sát vào nhau mỗi lúc một mạnh, sự ma sát liên tục của hai thỏi đá đã bốc khói. Thái Tử vận lực lên hai bàn tay ma sát hai thỏi đá tốc độ nhanh hơn mạnh hơn, thì ánh sáng lóc lên tia lửa phát ra dữ dội. Thái Tử đưa chúng vào mồi để cháy, tức thì ngọn lửa bốc lên, nếu sơ ý không cẩn thận sẽ gây ra hỏa hoạn, tàn phá thiêu rụi núi rừng, nhà cửa sự sống của con người và vạn vật. Đốm lửa cháy rừng.
Người xuất hiện la lên:
Có lửa rồi, thế mà tôi cọ xát chúng cả năm không có, Tôi hiểu rồi.
Người ấy nhận lại vật đánh lửa rồi biến mất. Thái Tử vô cùng kinh ngạc người ấy là Thiên Thần sao?
Lửa Âm Dương. Lửa Lòng. Lửa Công Lý, Chân Lý. Những thứ lửa mà Thái Tử cần phải biết cách tạo ra nó, dùng nó để làm lợi ích cho cuộc sống con người, thứ ánh sáng đem về cho nhân loại bao sự sống yên vui hạnh phúc. Thái Tử là nhà khoa học vĩ đại. Luôn luôn khám phá quy luật bí mật sẵn có nơi vũ trụ làm lợi ích phục vụ cho đời sống con người. Thái Tử lấy lửa theo phương thức tự nhiên. Không có sự bí mật Thần Lửa nào cả mà chỉ áp dụng theo phương thức khoa học, khi ngọn lửa đã bốc cháy, Thái Tử nhìn lên không gian theo hướng biến mất của người xa lạ bỗng nghe trên không có giọng hát vọng xuống.
Lửa Lòng, Lửa Huệ, Lửa Âm Dương
Quy luật xưa nay vốn sự thường
Huyền cơ bí mật nào xa lắm
Quanh ta đầy dẫy bí pháp vương.
Thái Tử như người tỉnh mộng, trí huệ bừng khai mở lên một đỉnh cao mới. Thái Tử giờ đây nhìn vào cái gì vật gì, cảnh quan đều nhìn thấy ẩn tàng lời dạy của Đức Cha Trời. Đấng tạo vật Đấng lập lên tất cả, vũ trụ sự sống chết cùng con người. Đấng toàn năng, toàn giác. Đấng sáng tạo và lập lên tất cả. Sự phát triển của cỏ cây, cũng như cách lấy lửa, làm tăng thêm sự giác ngộ, hiểu rõ về thành quả trên bước đường mình đi.
Niềm tin và sự quyết đoán dẫn Thái Tử đến mục đích cuối cùng. Thái Tử siêng năng tu tập không dừng nghỉ. Tý – Ngọ – Mẹo – Dậu, 4 thời 8 giờ không bỏ sót. Ý chí Thọ tưởng thu nạp chân khí đều đặng đưa sâu tận Đan Điền. Còn những giờ khác Thái Tử luôn trụ tâm thức tại Đan Điền, thở ra hít vào bằng Đan Điền, cứ thế ngày qua tháng lại hơn một năm. Hôm nay Thái Tử kiểm chứng sự thành công hơn một năm đã qua. Thì thấy rõ sự thay đổi trong cơ thể, cũng như các giác quan, nếu đem so sánh với lúc chưa tu thiền luyện khí, thì hai trạng thái khác xa như hai người ở hai cảnh giới khác nhau. Như người ốm nặng và người khỏe mạnh hay nói một cách khác một phàm một Thánh. Sự hít thở Thái Tử giờ đây khác với người thường, không phải do phổi làm chủ mà do Đan Điền làm chủ, phổi chỉ là giai phụ. Mỗi lần tham thiền luyện khí, thì nơi Đan Điền tỏa ra luồng khí nóng lan tỏa ra các huyệt Đạo xung quanh như. Hoang Du, Thủy Phân, Thiên Khu, Đại Cự, Khí Hải Quan Nguyên, rồi lan tỏa rộng ra Phúc Kết, Thương Đạo, xuống Cực Trung lên Trung Quản, Cự Huyết, Cửu Vĩ, lan tỏa ra Thủy Đạo, Xung Môn, Đại Hách, Kỳ Môn, Khí Xung lan xuống Khúc Cốt, Hội Âm, lan ra Đới Mạch, Lương Môn, Cự Liêu, Bất Dung, Chương Môn, Nhật Nguyệt, Ngũ Khu. Làm cho toàn phần bụng nóng rang. Rồi lan tỏa khắp châu thân, làm cho thân người nhẹ bỗng, tuy hôm nay trời giá rét xuống đến không độ, nước như đóng băng, thế mà Thái Tử không thấy lạnh lẽo chi cả, khi Thái Tử chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Thái Tử không cho mặc áo mỏng dễ cảm lạnh là vì Thái Tử hiểu rõ thể lực của mình giờ đây đã khác hẳn hơn trước kia, có thể chịu đựng sự nóng lạnh mà người thường không thể nào chịu nổi.
PHẦN 1
NẤC THANG ĐẦU TIÊN CHINH PHỤC VŨ TRỤ
Để tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn Thiên Ấn vũ trụ, Thái Tử bước lên nấc thang đầu tiên tập trung ý chí cho cuộc mở màn tu thiền luyện khí tiến sâu vào bí mật vũ trụ, cảnh giới tối cao của trí huệ. Theo sự nhận biết của Thái Tử, con người là Tiểu Thiên vũ trụ, vũ trụ thu nhỏ mà thôi. Có thể nói một cách dễ hiểu hơn, con người là Tinh Hoa vũ trụ do Tổ Tiên tạo ra bao hàm cả Âm lẫn Dương. Luyện nhị xác thân cũng thế phải biết kết hợp Tinh Hoa Âm Dương của chân khí. Âm Dương giao hóa, kỳ tích phát sanh, nhị xác thân phát triển hình thành. Ẩn tàng trong thi thể xác thịt phàm tục.
Theo tính toán nhận thấy của Thái Tử. ÂM và DƯƠNG ngày đêm, phải có thời điểm giao hợp kết tinh giao nhau sanh sanh hóa hóa.
Thời điểm kết tinh của ÂM DƯƠNG là Tý – Ngọ thời điểm giao hóa của ÂM DƯƠNG là Mẹo – Dậu.
Để tâm ý thanh tinh là nền tảng làm phát sanh Thần Lực. Ý trí trở nên mạnh mẽ thu hút chân khí vũ trụ. Tý – Ngọ – Mẹo – Dậu đưa sâu vào lục phủ ngũ Tạng tích tụ tại Đan Điền. Mỗi lần hít thở theo ý tưởng đưa chân khí vào Đan Điền là mỗi lần tích góp Tinh Khí Thần, làm tăng thể lực trong người giảm đi sự đói khát và mỏi mệt.
Để tu luyện nhị xác thân mau đạt kết quả Thái Tử tự vẽ hình người. Chấm các huyệt đạo trên người một cách thuần thục. Từ huyệt đạo trọng yếu chủ lực cho đến các huyệt đạo bình thường, 365 huyệt. Gần tương ứng với 365 ngày.
Với tư thế ngồi xếp bằng lưng thẳng đầu hơi cúi, mắt mở hí hí nhìn chót mũi. Hai chân tréo lên nhau, hai lòng bàn chân ngửa lên trời Có lúc Thái Tử ngồi xếp bằng hai chân chồng lên nhau mà thôi, hai lòng bàn tay cũng thế, với tư thế ngồi như thế. Thái Tử hướng tiểu thiên vũ trụ về Đại Thiên vũ trụ. 360 huyệt đạo thông theo hai lòng bàn chân, hai lòng bàn tay và đỉnh đầu. Ngũ thông năm cửa lớn thông thiên, thông địa của con người.
Có khi Thái Tử đan tréo các ngón tay chồng lên nhau, với tư thế ngồi tu thiền luyện khí của Thái Tử với bao ẩn tàng triết lý mầu nhiệm. Những bước đi cơ bản để rồi tiến sâu hơn trên con đường hội nhập chinh phục vũ trụ. Nhờ ý chí cương quyết hơn một tháng đầu Thái Tử dốc hết tâm trí, mọi tạp niệm đều dứt sạch, ngồi kiết già tập trung luyện khí, chỉ thấy cơ thể khỏe hơn. Còn tất cả thì không phát hiện được gì.
Thái Tử đâm lo suy nghĩ, không lẽ ta thấy sai, nên suy luận cũng sai. Phương pháp tu thiền luyện khí còn có chỗ chưa hợp lý nên tu luyện cả tháng mà chưa thấy hiệu quả. Thái Tử để hết tâm trí suy luận lại từ đầu. Không lẽ tu thiền luyện khí đến cả trăm năm mới thành thì hết đời người mất còn gì, còn đâu mở ra hướng đi mới cứu nhân độ thế.
Không lẽ phương pháp tu thiền luyện khí ta cũng như các Đạo sĩ tu thiền luyện khí của các Thần giáo. Thái Tử tự nghĩ Không thể được, sự tu luyện của các Đạo sĩ Thần giáo là sự tu luyện lần mò không nắm bắt được bí quyết tu thiền luyện khí. Cũng như sự huyền vi của tu thiền luyện khí.
Các giáo chủ Thần Giáo không làm chủ được Linh Hồn, không làm chủ được lục Căn lục Thức, cũng như thức tánh, Chân tánh của mình. Vô minh luôn luôn xoay chuyển, khó mà tiến sâu vào bí mật tu thiền luyện khí đỉnh cao của Tạo Hóa. Không đủ trí tuệ phăng lần nhân duyên bí mật đó.
Trong lúc Thái Tử để hết tâm suy luận lại từ đầu, hầu tìm ra giải pháp những chỗ chưa hợp lý. Vô tình Thái Tử nhìn thấy một chồi cây xanh mới mọc ngoài khung cửa, chồi xanh ấy rất lạ hầu như cuốn hút Thái Tử. Thái Tử tò mò tập trung tư tưởng khám phá, cả hàng giờ nào có thấy chi lạ đâu, không có gì thay đổi. Chồi cây vẫn là chồi cây.
Lúc ấy Thái Tử mới thôi tập trung khám phá chồi cây. Tiếp tục luyện tập tu thiền luyện khí, thời gian trôi qua lại thêm 1 tuần nữa, lần này Thái Tử cảm thấy cơ thể hầu như có điềm khác lạ nhưng chưa được rõ ràng lắm.
Vô tình Thái Tử nhìn ra chồi cây xanh, thì vô cùng kinh ngạc, chồi cây xanh thêm nhiều lá sum suê. Thái Tử tự hỏi chồi xanh ra lá hôm qua, hay bữa nay? Hay là sự phát triển không dừng rất chậm. Thái Tử như bừng lên giác ngộ phải rồi, sự phát triển của chồi cây rất chậm. Trong một giờ khó nhìn thấy sự phát triển của nó mà phải nhìn hàng tuần, thì mới thấy sự phát triển của nó. Tu thiền luyện khí khác nào phải nhìn hàng tháng hàng năm mới thấy kết quả. Thái Tử nhìn chồi cây sum suê như cảm ơn sự nhắc nhở đánh thức của người.
Đúng lúc ấy có một người xuất hiện, Thái Tử vô cùng ngạc nhiên. Thái Tử hỏi:
Ngươi đến đây tìm ai?
Người ấy lễ phép nói:
Tôi tìm Thái Tử.
Thái Tử nghe người ấy nói vô cùng kinh ngạc và hỏi:
Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Người ấy lễ phép thưa:
Nghe Thái Tử là người thông thái, trí huệ vô biên, Cha Tiểu Thần qua đời để lại cho Tiểu Thần vật gia bảo quí hiếm, bảo vật Thần Lửa, khi nào cần thì lấy lửa, nhưng Tiểu Thần tìm mãi không tìm thấy lửa, có người bảo Tiểu Thần thử ma sát vào nhau, Tiểu Thần ma sát mãi chỉ thấy hơi nóng bốc ra mà thôi, cọ qua cọ lại cả năm cũng không thấy lửa, vật lấy lửa coi như là vật Thiên. Người nào làm chủ vật đánh lửa coi như người đó là con của Thần Mặt Trời.
Ở vào thời kỳ ấy lửa vô cùng quan trọng đối với con người và có nhiều Thần giáo thờ lửa.
Nghe chuyện lạ Thái Tử tò mò hỏi:
Ngươi có đem theo vật chí bảo đó không?
Người ấy nói:
Dạ có nó rắn cứng vô cùng.
Người ấy nói xong đưa cho Thái Tử. Thái Tử cầm lấy quan sát một hồi rồi ma sát vào nhau mỗi lúc một mạnh, sự ma sát liên tục của hai thỏi đá đã bốc khói. Thái Tử vận lực lên hai bàn tay ma sát hai thỏi đá tốc độ nhanh hơn mạnh hơn, thì ánh sáng lóc lên tia lửa phát ra dữ dội. Thái Tử đưa chúng vào mồi để cháy, tức thì ngọn lửa bốc lên, nếu sơ ý không cẩn thận sẽ gây ra hỏa hoạn, tàn phá thiêu rụi núi rừng, nhà cửa sự sống của con người và vạn vật. Đốm lửa cháy rừng.
Người xuất hiện la lên:
Có lửa rồi, thế mà tôi cọ xát chúng cả năm không có, Tôi hiểu rồi.
Người ấy nhận lại vật đánh lửa rồi biến mất. Thái Tử vô cùng kinh ngạc người ấy là Thiên Thần sao?
Lửa Âm Dương. Lửa Lòng. Lửa Công Lý, Chân Lý. Những thứ lửa mà Thái Tử cần phải biết cách tạo ra nó, dùng nó để làm lợi ích cho cuộc sống con người, thứ ánh sáng đem về cho nhân loại bao sự sống yên vui hạnh phúc. Thái Tử là nhà khoa học vĩ đại. Luôn luôn khám phá quy luật bí mật sẵn có nơi vũ trụ làm lợi ích phục vụ cho đời sống con người. Thái Tử lấy lửa theo phương thức tự nhiên. Không có sự bí mật Thần Lửa nào cả mà chỉ áp dụng theo phương thức khoa học, khi ngọn lửa đã bốc cháy, Thái Tử nhìn lên không gian theo hướng biến mất của người xa lạ bỗng nghe trên không có giọng hát vọng xuống.
Lửa Lòng, Lửa Huệ, Lửa Âm Dương
Quy luật xưa nay vốn sự thường
Huyền cơ bí mật nào xa lắm
Quanh ta đầy dẫy bí pháp vương.
Thái Tử như người tỉnh mộng, trí huệ bừng khai mở lên một đỉnh cao mới. Thái Tử giờ đây nhìn vào cái gì vật gì, cảnh quan đều nhìn thấy ẩn tàng lời dạy của Đức Cha Trời. Đấng tạo vật Đấng lập lên tất cả, vũ trụ sự sống chết cùng con người. Đấng toàn năng, toàn giác. Đấng sáng tạo và lập lên tất cả. Sự phát triển của cỏ cây, cũng như cách lấy lửa, làm tăng thêm sự giác ngộ, hiểu rõ về thành quả trên bước đường mình đi.
Niềm tin và sự quyết đoán dẫn Thái Tử đến mục đích cuối cùng. Thái Tử siêng năng tu tập không dừng nghỉ. Tý – Ngọ – Mẹo – Dậu, 4 thời 8 giờ không bỏ sót. Ý chí Thọ tưởng thu nạp chân khí đều đặng đưa sâu tận Đan Điền. Còn những giờ khác Thái Tử luôn trụ tâm thức tại Đan Điền, thở ra hít vào bằng Đan Điền, cứ thế ngày qua tháng lại hơn một năm. Hôm nay Thái Tử kiểm chứng sự thành công hơn một năm đã qua. Thì thấy rõ sự thay đổi trong cơ thể, cũng như các giác quan, nếu đem so sánh với lúc chưa tu thiền luyện khí, thì hai trạng thái khác xa như hai người ở hai cảnh giới khác nhau. Như người ốm nặng và người khỏe mạnh hay nói một cách khác một phàm một Thánh. Sự hít thở Thái Tử giờ đây khác với người thường, không phải do phổi làm chủ mà do Đan Điền làm chủ, phổi chỉ là giai phụ. Mỗi lần tham thiền luyện khí, thì nơi Đan Điền tỏa ra luồng khí nóng lan tỏa ra các huyệt Đạo xung quanh như. Hoang Du, Thủy Phân, Thiên Khu, Đại Cự, Khí Hải Quan Nguyên, rồi lan tỏa rộng ra Phúc Kết, Thương Đạo, xuống Cực Trung lên Trung Quản, Cự Huyết, Cửu Vĩ, lan tỏa ra Thủy Đạo, Xung Môn, Đại Hách, Kỳ Môn, Khí Xung lan xuống Khúc Cốt, Hội Âm, lan ra Đới Mạch, Lương Môn, Cự Liêu, Bất Dung, Chương Môn, Nhật Nguyệt, Ngũ Khu. Làm cho toàn phần bụng nóng rang. Rồi lan tỏa khắp châu thân, làm cho thân người nhẹ bỗng, tuy hôm nay trời giá rét xuống đến không độ, nước như đóng băng, thế mà Thái Tử không thấy lạnh lẽo chi cả, khi Thái Tử chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Thái Tử không cho mặc áo mỏng dễ cảm lạnh là vì Thái Tử hiểu rõ thể lực của mình giờ đây đã khác hẳn hơn trước kia, có thể chịu đựng sự nóng lạnh mà người thường không thể nào chịu nổi.